Cảnh báo – bài viết bên dưới đề cập đến tấn công tình dục và quấy rối tình dục.
“Vào tháng 01/2015, tôi mới 22 tuổi, sống và đi làm ở nơi tôi sinh ra và lớn lên – thành phố Palo Alto, bang California. Tôi đi chơi tại một bữa tiệc ở Đại Học Stanford. Tôi bị tấn công tình dục ngay trên mặt đất. Hai người qua đường nhìn thấy, ngăn chặn hắn và cứu tôi. Cuộc sống của tôi thay đổi từ đó. Tôi được đặt cho một cái tên mới để bảo vệ danh tính của mình. Tôi biến thành Emily Doe” – những lời đầu từ Chanel Miller trong cuốn hồi ký Know My Name.
Emily Doe là cái tên giả mà dư luận dùng để nhắc đến Chanel Miller trong suốt 4 năm. Chanel trải qua những sang chấn tâm lý khủng khiếp từ vụ tấn công cũng như từ phiên tòa xử Brock Turner, người bị buộc tội và chịu án xử 6 tháng tù giam.
Vụ án dấy lên nhiều tranh cãi, giận dữ và bi thương, từ cách hệ thống pháp lý đối xử với nạn nhân bị tấn công tình dục, đến trách nhiệm và cách xử lý của Đại Học Stanford trước vụ việc này, cách báo chí đưa tin về nạn nhân và bị cáo, cách thẩm phán dùng thành tích của bị cáo như tình tiết giảm nhẹ bản án, cách Brock Turner không xin lỗi nạn nhân dù bị bồi thẩm đoàn buộc tội và bản án 6 tháng mà Chanel nói thẳng là “một sự sỉ nhục đối với tôi và tất cả phụ nữ”
Chanel đưa ra cuốn hồi ký Know My Name vào 2019 như một cách mà bạn đòi lại danh tính cho chính mình, một cách để bạn kể câu chuyện của mình – một nạn nhân bị tấn công tình dục, những nỗi đau thể xác và tinh thần mà bạn đã trải qua và cách mà bạn tiếp tục sống.
Trong phiên luận tội cuối cùng, Chanel đứng trước Brock Turner (khi đó 19 tuổi), đối mặt với người tấn công tình dục mình và phơi bày những tổn thương khủng khiếp mà bạn phải trải qua. Mình xin trích dịch một vài phân đoạn từ lá thư mà Chanel đã đọc và được đăng trong cuốn hồi ký và trên Buzzfeed
“Thưa quý tòa, nếu được, tôi muốn được nói thẳng với bị cáo trong suốt phần trình bày này.
[…] Chịu đựng nỗi đau này còn chưa đủ sao. Vậy mà còn có người cố gắng giảm thiểu tính nghiêm trọng và chính đáng của nỗi đau này. […] Anh nói, “Trong suốt phiên tòa tôi không muốn đưa cô làm vật hy sinh một chút nào. Đó chỉ là cách mà luật sư tôi tiếp cận ca này thôi”. Luật sư của anh không phải là con dê tế thần để anh dùng. Luật sư đại diện cho anh. […] Anh nói, “Tôi muốn để mọi người thấy chỉ một đêm say có thể hủy hại một cuộc đời”. Một cuộc đời, một cuộc đời của anh, anh quên về cuộc đời của tôi. Để tôi nói lại thay anh cho rõ, “Tôi muốn để mọi người thấy chỉ một đêm say có thể hủy hại hai cuộc đời”. Đời anh và đời tôi. Anh là nguyên nhân và tôi là kết quả. Anh kéo tôi qua cái địa ngục này, nhún con người tôi lại vào cái đêm đó hết lần này qua lần khác. Không có người thắng cuộc ở đây. Tất cả chúng ta đều bị tàn phá. Chúng ta đang tìm mọi cách để tìm được một chút ý nghĩa trong nỗi đau triền miên này. Tổn thương của anh là rõ ràng – bị tước mất danh hiệu, bằng cấp và bị đuổi học. Tổn thương của tôi là vô hình; tôi luôn đem nó theo bên mình. Anh cướp mất phẩm giá, sự riêng tư, sức lực, thời gian, sự thân mật, sự tự tin, và tiếng nói của tôi. Cho đến hôm nay. […] Nếu Brock nhận tội, bày tỏ sự hối tiếc và đề nghị dàn xếp từ đầu, tôi đã có thể xem xét một bản án nhẹ hơn, tôn trọng sự chân thật của anh ta, cảm thấy dễ chịu hơn vì chúng ta có thể tiếp tục sống. Thay vào đó anh ta chấp nhận đưa vụ việc ra tòa, đè sự sỉ nhục lên nỗi đau của tôi và buộc tôi phải sống lại nỗi đau đó khi mà tất cả chi tiết về đời tư và hành động tấn công tình dục bị mổ xẻ trước công chúng […] Sau khi đọc biên bản từ bị cáo, tôi vô cùng thất vọng và cảm thấy rằng anh ta không hề có chút hối hận và nhận trách nhiệm cho hành vi của bản thân. Một người không biết nhận trách nhiệm trong hành động của bản thân thì không xứng đáng có một bản án giảm nhẹ. […] Ở nước này thì 18 tuổi là ra chiến trường được rồi. 19 tuổi thì đã đủ tuổi để chịu hậu quả cho hành động hiếp dâm người khác. Anh ta trẻ, nhưng đủ trưởng thành để biết cái gì không được làm. […] Tòa án đã cân nhắc tình tiết Brock bị mất học bổng mà anh ta có được từ thành tích bơi lội. Brock bơi giởi đến đâu không làm giảm sự trầm trọng của những gì đã xảy ra với tôi. Tình tiết Brock là một vận động viên ở một đại học tư thục không nên được dùng làm tình tiết giảm nhẹ, nhưng là một dịp để đưa ra thông điệp rằng tấn công tình dục là phạm pháp bất kể tầng lớp xã hội.Nguyên văn lá thư của Chanel – https://www.buzzfeednews.com/…/heres-the-powerful…
Tóm lược vụ án tấn công tình dục mà Chanel là nạn nhân – https://www.theguardian.com/…/stanford-sexual-assault…
Bài phỏng vấn Chanel từ NPR – https://www.npr.org/…/chanel-miller-sexual-assault…
Nỗ lực đấu tranh của sinh viên và giáo sư buộc Stanford đồng ý dựng bảng tưởng niệm tại nơi xảy ra vụ tấn công với lời trích như Chanel đề nghị https://stanforddaily.com/…/miller-plaque-installed…/