Chia tay vài mối tình vì nhiều thứ lý do chủ quan có, khách quan có, mình rút ra một điều là vẫn hãy cứ yêu. Yêu theo cảm xúc của trái tim, đừng yêu vì một lý do hay một tiêu chuẩn nào cả. Bạn gặp một người và thấy thú vị khi nói chuyện với họ, thấy hợp gu thời trang, hợp gu ăn uống, thấy muốn gặp nhau nhiều hơn, nói với nhau nhiều hơn thì cứ thử cho nhau cơ hội hẹn hò. Yêu không phải là đích đến. Đó là sự trải nghiệm quá trình. Vậy nên đừng kỳ vọng khi yêu sẽ ở cạnh nhau mãi mãi, đừng mong chọn người yêu là phải chọn được người sống cùng đến đầu bạc răng long, đừng chỉ đi tìm đối tượng kết hôn “tiêu chuẩn”mà không để con tim được một lần lên tiếng. Thế giới này bảy tỉ người, bạn vẫn ôm niềm tin rằng rồi “cái gì của mình” sẽ tự tìm đến với mình sao? Chúng ta không trải nghiệm thì không thể nào biết “cái của mình” thuộc phạm vi nào được, không có sự trải nghiệm đủ nhiều để hiểu mình hợp với người thế nào thì tình yêu đôi khi lại trở thành gánh nặng lâu dài của chính mình. Có người nói tôi phải yêu người lớn tuổi hơn để bảo bọc tôi, tôi phải yêu người có body đẹp, tôi phải yêu người có nhà Sài Gòn…Sao chúng ta phải giới hạn bản thân vào những tiêu chuẩn như vậy? Mỗi tiêu chuẩn đặt ra không phải sẽ giúp bạn dễ dàng tìm người yêu hơn mà nó đang giới hạn cơ hội của bạn đến những người khác. Với tình yêu, xin hãy dùng trái tim để cảm nhận nhiều hơn cài đặt những suy nghĩ mong muốn.

Mình không phải là kẻ cuồng yêu hay một kẻ yêu đương mù quáng. Mình đang viết đây với tư cách một người đã từng yêu, đã từng kỳ vọng, đã từng lựa chọn “người phù hợp” trước khi yêu và cũng đã thất bại với những lựa chọn của mình. Mình rút ra kết luận rằng mỗi người chúng ta dù trai hay gái khi yêu nên ưu tiên cho cảm xúc…. Bạn muốn nhắn tin, cứ nhắn tin. Bạn muốn gọi điện, cứ gọi điện, Bạn muốn hẹn hò, cứ hẹn người ta. Đừng e ngại vì lo là người ta sẽ từ chối, người ta sẽ biết mình thích họ, người ta sẽ thấy phiền lòng…Bạn hãy tự hỏi lòng bạn không liên lạc bạn có vui không hay bồn chồn khó chịu? Bạn làm lơ bạn có thích không hay lo lắng thấp thỏm? Hãy cứ làm và đừng lo nghĩ phản ứng phía đối phương vì có lo cũng không được. Hãy cứ làm hết những gì trong phạm vi mình có thể làm và muốn làm, đừng mong đợi hay kỳ vọng, cũng đừng tạo áp lực cho chính mình bằng những dự định tương lai. Không chỉ trong quá trình tìm kiếm tình yêu, ngay cả khi đang yêu, nếu không còn yêu nữa, không còn vui nữa thì đừng vì bất kỳ lý do nào mà níu kéo. Cứ thẳng thắn và thoải mái đối diện với sự thật rằng mình và người đó có còn yêu nhau không? Có còn hạnh phúc khi ở cạnh nhau không? Đừng có bất kỳ của viện dẫn nào rằng “anh ấy hơi cộc tính nhưng được cái hiền” hay “cô ấy còn trẻ nên hơi nũng nịu, rồi sẽ khác thôi”. Khi bạn thấy xuất hiện những câu nói với mình và trấn an bản thân rằng người đó không được chỗ này nhưng có chỗ khác bù lại thì nghĩa là giữa hai bạn đang có vấn đề. Hãy chia sẻ cùng nhau để lại tiếp tục đồng hành hoặc nếu không thì quyết định đi một mình. Chúng ta không ai có trách nhiệm phải nhường nhịn hay hy sinh cho ai trong cuộc hành trình yêu thương cả, hành trang duy nhất cần mang theo là niềm tin và sự sẻ chia. Tình yêu không tồn tại vĩnh hằng mà là từng khoảnh khắc. Đó là lý do mà bạn nên trân trọng và vui vẻ với thời khắc hiện tại.
Bạn có thể sẽ bảo mình nói thì dễ lắm, yêu đương mà không có sự chắc chắn thì không được, chỉ nghe trái tim ư? Không đơn giản vậy đâu? Thật sự là không đơn giản, mình đồng ý.

Mình sẽ kể bạn nghe câu chuyện tình khi mình 25 tuổi, đó là người tại thời điểm đấy với mình là “vô cùng phù hợp và chắc chắn”. Hai đứa đều ở miền tây, hai nhà cách nhau chừng 30km, mình tin là bọn mình có thể sống cả đời với nhau nên đôi bên đều nghiêm túc, chân thành, cùng lập kế hoạch tương lai, cùng dự kiến công ăn việc làm sau này. Yêu nhau được gần 3 năm, cả hai đưa nhau về ra mắt bố mẹ đôi bên, hai đứa cũng đã đến lúc xây dựng gia đình. Nhưng không, bỗng một ngày, người yêu mình bảo: “Bố mẹ anh đi coi tuổi, thấy tuổi em và mẹ không hợp nhau, nếu em về nhà làm dâu có thể một trong hai người sẽ ảnh hưởng sức khoẻ. Đó là ông thầy đã xem cho cả gia đình anh từ thời ông nội anh, đến bố mẹ, chú thím trong nhà, giờ đến thế hệ anh. Không thể bảo thầy xem sai hay không có căn cứ được”. Mình đứng hình, trong đời lại còn chuyện này nữa, tìm người để thật lòng yêu thương nhau đã khó, gắn bó được gần ba năm cũng không ít gian nan, giờ lại còn vì cái tuổi…mình hỏi: “Vậy bây giờ mình tính sao?”. Người yêu mình bảo mình đợi, rằng “anh vẫn yêu em và vẫn muốn cưới em nhưng mình phải đợi sự chấp thuận của bố mẹ”. Mình ngay lúc đó nghĩ “ừ thì đúng, mình có thể làm gì khác đâu, ngày tháng sinh có phải do mình chọn đâu, có muốn sửa đổi cũng có sửa được đâu. Thôi thì đợi”. Đợi được cỡ 4 tháng với trạng thái đặt vấn đề sang một bên nhưng trong lòng không thoải mái, mình bắt đầu cảm thấy “lẻ loi” vì anh trở nên lo lắng, lầm lì, ít chia sẻ. Rồi mình chợt nghĩ “nếu tiếc 3 năm đã qua, cố đi với người này thì đến một ngày nào đó, ngày mà dù muốn dù không lỡ như mẹ chồng có vấn đề gì về sức khoẻ thật thì lỗi là của mình ư? Mình sẽ phải tự mình đấu tranh, tự mình suy nghĩ như hiện tại ư? Mình có cần lấy chồng để có chồng đâu? Mình cần người có thể đồng hành chia sẻ với mình cơ mà?”. Rồi khi tự soi vào trái tim mình, mình hiểu ra là mình không cần phải đợi chờ gì cả, im lặng không giải quyết chính là một câu trả lời và câu trả lời đã có sẵn ở đó suốt mấy tháng qua rồi, chỉ là mình không dám can đảm đối diện và nghĩ mình cần chờ bạn trai mình quyết thôi. Khoảnh khắc đó mình biết mình cần làm gì. Mình nhắn tin cảm ơn người yêu và bảo rằng “mình nghĩ bọn mình đã thật sự rất yêu thương nhau, tuy nhiên, mình không thể sinh ra lại một lần nữa và cũng không còn kiên nhẫn nữa. Bọn mình chia tay thôi”. Vậy đó. Đôi khi trong một mối quan hệ, ở cạnh nhau không hẳn đã cảm thấy thoải mái bằng chia xa. Cái chính là mình nhận ra con tim mình mong muốn điều gì, điều đó có thật sự xứng đáng để mình dành thời gian, tâm sức cho nó hay không mà thôi.

Thật lòng mình nghĩ những bài học của tình yêu mang lại không hề dễ vượt qua, nhưng nó sẽ qua đi nếu mình thật sự đã yêu chân thành và sẵn sàng đối mặt để biết mọi cảm xúc nhẹ nhàng hay khổ hạnh đều do mình lựa chọn. Sau cuộc chia tay đó điều may mắn nhất là mình vẫn yêu đời, yêu người, vẫn tin vào tình cảm giữa người với người, mình đã tiếp tục miệt mài tìm kiếm tình yêu với hàng loạt phép thử, kiên quyết đấu tranh tư tưởng với gia đình và xã hội khi bị xem là “quá tuổi lấy chồng”, can đảm nói không trong những mối quan hệ đang hình thành với những “người trông có vẻ rất được” nếu trái tim mình không thấy an tâm. Mãi đến năm ba mươi mốt tuổi, nghĩa là hơn ba năm sau cuộc chia ly đấy mình mới tìm được “người đồng hành” cùng mình ở thời điểm hiện tại, không biết sẽ đi đến đâu nhưng mình đang được yêu và đang hạnh phúc với những lựa chọn mà con tim mách bảo cho mình.
Kết lại, dù là tuổi tác, giới tính, quê quán, ngôn ngữ, sắc diện hay tiền bạc có quan trọng đi nữa thì mình cho rằng nó không thể làm giới hạn hay tiêu chuẩn cho tình yêu nếu bạn thực sự lắng nghe trái tim mình. Bạn có thể phải cân đong đo đếm trong công việc nhưng trong tình yêu. Hãy để con tim dẫn lối.