“Em” có yêu chính em, ngày xưa ấy. Cô gái mặc áo dài trắng trong veo, chạy giữa sân trường.
Và liệu “Em” có yêu chính em trong gương soi của ngày mai, với những nếp nhăn, với ánh mắt đã không còn tinh anh, với nụ cười nhàn nhạt, mái tóc hoa râm.
Helen đã từng yêu một chàng trai quên mất bản thân mình, đã từng khóc rất nhiều.
Cũng đã từng ngắm Thành phố lên đèn nhưng mắt vẫn dán vào màn hình máy tính. Helen đã từng “ngu muội” và đã từng “bán mạng” như vậy đó. Còn các “Nàng” thì sao?
Những gánh nặng cuộc sống, sự mỏi mệt vì luôn bị so sánh, chê bai. Và bản thân lại trở thành một ai đó xa lạ trong câu chuyện về mình từ những người khác. Và hàng tấn bi kịch, điều đau khổ, không vui bủa vây. Có những ngày thở thôi cũng kèm đau thương… Có đôi khi Helen đứng chết lặng, và tự hỏi “Tại sao lại là mình?”
Tuy nhiên, Nàng có bao giờ tự ngẫm, câu chuyện của Helen có giống với các Nàng không? Ôi các cô gái của NOI ơi, Nàng đừng lo lắng, có thể một cuộc sống của ai đều khác nhau, nỗi bất hạnh của ai cũng khác nhau. Chỉ có một điều, liệu chúng ta có từng soi gương và tự ngẫm, chúng ta sẽ là ai trong những năm tháng sau đó. Trở thành một bà lão, tóc bạc phơ, tất cả đều khác, khung cảnh khác, xung quanh khác, cả tấm gương soi cũng khác, nhưng nỗi buồn vẫn còn đó, đôi mắt bàn bạc nhưng ẩn sau đó, là hàng trăm những câu chuyện buồn. Hay chúng ta sẽ trở thành – Cũng là một bà lão hóm hém, nhưng vui vẻ và tận hưởng, cũng là đôi mắt bàn bạc ấy nhưng an yên đến lạ kỳ. Chúng ta sẽ kể cho con cháu chúng ta nghe chứ: Rằng bão táp đã từng vùi dập bà, nhưng bà không cho phép điều đó. Và giờ đây, bà ngồi đây, đầy mạnh mẽ, đầy tự hào.
Bài học đầu tiên, trong một công cuộc dài đằng đẵng mà Helen tự chữa lành cho bản thân chính là Yêu chính mình nhiều hơn ngày hôm qua.
Yêu bản thân hơn không đồng nghĩa với việc ích kỷ, mà là chúng ta “CHẤP NHẬN” một chúng ta không hoàn hảo, chấp nhận mọi điều dù là đau thương, tai ương đến với chúng ta, không “BI KỊCH HÓA” một điều gì cả. Cũng đừng quan tâm lời PHÁN XÉT mà một ai đó dành cho chúng ta.
YÊU hãy yêu HẾT MÌNH, nhưng trước khi YÊU một ai đó HẾT MÌNH hãy YÊU “CHÍNH EM”. Yêu một “EM” tỉnh dậy đầu bù tóc rối trong gương soi, đôi mắt sưng húp vì lỡ tối ngủ quá say sưa, yêu một “EM” chỉnh chu, tóc búi gọn trong trang phục công sở hay “EM” với phong cách Hippy, hoang dã, tự do.
“EM” có thể phạm sai lầm, đừng dằn vặt mình, có thể có một hay chuỗi ngày mệt mỏi. Điều quan trọng nhất, là hãy thương chính “EM”, đừng để CHÍNH “EM” phải buồn bã và đắm chìm trong thế giới đau khổ nữa. “EM” phải bước ra thôi.
Một buổi sáng thay vì khóc hết nước mắt vì một chàng trai, công việc bế tắc, cãi nhau với bạn bè, EM hãy cùng thực hành với các cô gái nhà NOI về những phương pháp để cải thiện cuộc sống của em hơn nhé. Cùng đọc lại những chuyến hành trình của NOI, NOI tin rằng, “EM” những nàng thơ của NOI, sẽ từng bước từng bước trở thành những “EM” của thì tương lai với tiếng cười và sự hạnh phúc
HÃY YÊU CHÍNH “EM” – VÌ “EM” XỨNG ĐÁNG
HÃY YÊU CHÍNH “EM” – dù hôm nay “EM” mọc mụn xấu xí, hay em mang bất kì một khuyết điểm nào đó. Hãy yêu chính “EM” dù em không hoàn hảo, nhưng “EM” là chính mình.
HÃY YÊU CHÍNH “EM” – dù hôm nay MƯA BÃO, dù trái tim em vết thương chưa lành, dù hơi thở của em có chứa những nỗi đau mà em muốn giấu.
HÃY YÊU CHÍNH “EM” – dù em bị lừa dối, cô gái, nếu em bị lừa dối, thì em à, EM hãy yêu em hơn bất kỳ điều gì trên đời này, mong em đủ MẠNH MẼ để vượt qua những cơn sóng dữ của cuộc đời. Giữ ở đó nụ cười trên môi và trong tim mình em nhé.