Nào cô gái, Tôi sẽ không gia hạn thời gian nên xin đừng trả giá.
Hãy nhắm mắt lại, hít thở thật chậm, thật nhẹ nhàng. Giờ thì mở mắt và nhìn thẳng vào Tôi, nói xem Em sẽ làm gì?
…
Hầu hết mọi người sẽ chọn đến những nơi họ muốn đến, ăn những món họ muốn ăn, nói những lời họ muốn nói, nói chung là những việc họ chưa làm hay chưa dám, chưa thể làm vì nhiều lý do khác nhau, nhưng Tôi gần như chưa thấy ai trả lời rằng họ sẽ không làm gì cả, cho đến khi chính Tôi là người trả lời câu ấy, vào một ngày nắng rất đẹp của tháng 6 lúc Tôi biết mình mắc bệnh ung thư.
“Tôi sẽ ngồi”
Trong Studio làm việc đầy cây xanh tự tay Tôi trồng, hoặc trên chiếc ghế mây to đùng trong phòng ngủ, hay ở bờ sông Sài Gòn bên quận 2, và rất rất nhiều những nơi Tôi thích khác, những nơi khiến Tôi thấy dễ chịu, Tôi sẽ chỉ ngồi đấy và im lặng nhìn ngắm, ghi nhớ những hình ảnh mà vài tiếng nữa thôi Tôi sẽ không còn được nhìn thấy nữa.
“Tôi đã sống một đời rực rỡ , không nuối tiếc gì”
Tôi đã đến được nơi muốn đến, ăn đủ món thích ăn, yêu được người nên yêu, cũng như chưa từng giấu diếm tiếng lòng mình, thế nên giờ phút cuối cùng của cuộc đời Tôi sẽ dành cho chính Tôi mà thôi.
“Không phải Tôi không mắc sai lầm”
Mà ngược lại, số lần Tôi phạm lỗi nhiều không đếm xuể. Nhưng Em à, sau một lần vấp ngã Tôi đều trở lại huy hoàng hơn trước, và thời khắc cuối của đời mình Tôi sẽ bình thản mỉm cười đầy tự hào nói rằng, đã có một Tôi như thế.
“Không có gì là đáng sợ, cho đến khi Em nghĩ nó đáng sợ”
Tôi không khuyên Em dấn thân bất chấp vào một dự định nguy hiểm hoặc sai trái, Tôi chỉ muốn Em biết Em can đảm hơn bất cứ ai, xứng đáng hơn bất cứ ai, để có được điều Em đang mong muốn. Hãy hành động đi và đừng sợ gì cả, có Tôi bên Em, mọi người bên Em, để một ngày khi phải đối mặt với việc sống còn, Em sẽ như Tôi vô cùng bình yên mà tận hưởng.

Em và Tôi được sinh ra là phụ nữ chính là món quà quý giá nhất, hãy biết trân trọng món quà mà không dễ gì Chúng ta mới được nhận và sử dụng nó thật đúng đắn, bằng cách biết kiểm soát cuộc đời mình, và chìa khoá chính là đừng sợ hãi.
Em sẽ cần
- Đừng ép bản thân
- Đừng ép bản thân dù chỉ thêm 5 lượt nhảy dây khi giới hạn của Em là con số 100.
- Đừng so sánh
- Đừng ghen tị mái tóc nào dày mượt khi Em đang có đôi bàn tay xinh xắn ngọc ngà.
- Đừng lừa dối
- Đừng lừa dối người, đừng tự dối mình, sự thật luôn luôn đúng.
- Lắng nghe và học hỏi
- Tự trải nghiệm là điều tốt, nhưng hãy luôn lắng nghe chỉ bảo từ người đi trước, tin Tôi đi có những món ăn Em chắc chắn sẽ không muốn/ không cần phải biết mùi vị làm gì, người thông minh sẽ biết cách khiến con đường mình đi trở nên thuận lợi, mà học hỏi kinh nghiệm là một trong những cách tốt nhất.
- Luôn hi vọng
- Thất vọng, nhưng đừng tuyệt vọng, điều tốt đẹp vẫn đang trên đường đến với Em.
- Biết ơn và tha thứ
– Luôn biết ơn: những thứ Em đang sở hữu ngoài nỗ lực của bản thân, chắc chắn còn nhờ rất nhiều người yêu thương cạnh bên sẻ chia giúp đỡ. Con người là loài sống cộng sinh, Em không thể tồn tại đơn độc.
- Và cuối cùng, tập tha thứ. Tổn thương và đau đớn rồi sẽ nguôi, hãy chỉ giữ lại bên mình niềm vui mà thôi, vốn đã chẳng tày gang thì phải tìm cách lưu trữ trước khi nó biến mất.
Em biết không, ngày Em làm được những điều trên là ngày Em trở nên hoàn hảo, Tôi nhấn mạnh là hoàn hảo, vì lúc đấy tâm hồn Em đã hoàn toàn tự do! Còn bây giờ thì nghĩ thật kỹ xem, Em thèm ăn món gì, muốn du lịch ở đâu, đang tương tư anh nào, hoặc đơn giản là rủ mẹ đi chợ, vệ sinh hồ cá cùng bố…lên list đi, hết dịch rồi bắt tay vào làm thôi. Mong em luôn sống như thể hôm nay là ngày cuối cùng, yêu thương Em thật nhiều.