Tôi có hai con mèo, T’challa và Shuri, đặt tên theo hai nhân vật trong phim Black Panther yêu thích của tôi. Tụi nó mang lại cho tôi rất nhiều niềm vui nhưng cũng không ít đau đớn theo nghĩa đen.
T’challa về nhà tôi trước, nó là một con mèo vằn đực có đeo vớ trắng ở bốn chân. Nó có bộ lông đối xứng hoàn hảo và thân hình to dài. Nó rất chảnh, nghe tôi gọi nó sẽ giả điếc. Mỗi lần tôi đi làm về nó sẽ chạy tới nằm phịch xuống ngửa cổ đợi tôi gãi cổ cho nó. Nếu tôi vô tình không thấy, nó sẽ nằm đó nhìn theo tôi đến khi tôi gãi cổ nó. Và lần nào tôi cũng chịu thua nó vì quá buồn cười. Đôi khi tôi đi toilet ra nó cũng tính là đã đi xa về và nó cũng làm trò đó. Nhìn thấy nó là bao nhiêu bực dọc trong ngày tan biến hết.

Tuy nhiên nó rất ghét bị ôm, và tôi càng muốn ôm nó. Đúng kiểu theo tình tình chạy nhưng mình vẫn theo bất chấp. Tôi làm đủ mọi cách để nó cho tôi ôm, dụ dỗ dọa nạt, gãi gãi vuốt ve để nó nằm im trong tay tôi. Tôi nghĩ nó rất thương tôi nên chịu đựng cho tôi ôm một chút, và đợi thời cơ chạy thoát. Buổi tối khi tôi đi ngủ, nó sẽ đến nằm bên cạnh tôi, và chạm một phần cơ thể của nó vào tôi, ví dụ như một chân hay một chút lưng. Nhưng ngay khi tôi chạm vào nó, nó sẽ bỏ chạy.
Sáng hôm sau nó lại là một con mèo khác, nó trở nên nhõng nhẽo mất hẳn vẻ lạnh lùng buổi tối. Nó có một nghi thức mỗi sáng là leo lên ngực tôi nằm. Lúc nó còn bé thì nó hay nằm vắt ngang cổ tôi. Cho tới một ngày tôi tưởng mình bị bóng đè. Thức dậy thì tôi nhận ra nó đã quá lớn để nằm vắt ngang cổ tôi mà không làm tôi tắt thở. Bây giờ với cái thân mình dài ngoằng của nó, nó nằm từ cổ tới bụng tôi luôn. Nó sẽ leo lên, nằm xuống và cất bốn cái chân của nó vào dưới bụng của nó và nhắm mắt lại rên gruh gruh. Và nó sẽ cho phép tôi gãi đầu gãi lưng cho nó. Buổi sáng của tôi thường bắt đầu bình yên nhưng hơi nặng như thế.
Có những hôm tôi dậy sớm, và nó ngủ quên chưa kịp leo lên người tôi. Nó sẽ meo meo chạy theo tôi, nhảy lên đẩy tôi nằm lại xuống giường để nó thực hiện nghi thức của nó. Và hầu như lần nào tôi cũng chịu thua nó. Nói thật là tôi cũng thấy thiếu nếu hôm nào nó không leo lên người tôi nằm.
Con mèo này rất kén ăn, nó chỉ ăn 1 loại hạt và một vài loại pate nhất định, và không ăn linh tinh. Và nó hay ngửi ngửi các món ăn của tôi và làm động tác cào cát lấp lại, như kiểu mày đang ăn cái quái gì vậy sen. Có một thứ nó rất thích nhai, đó là bịch ni lông và các thể loại dây, từ dây điện cho tới dây áo của tôi. Tôi đã tốn rất nhiều tiền để mua dây cáp sạc điện thoại vì quay qua quay lại là nó cắn đứt lìa. Có một ngày nó đang cắn dây quạt thì nó bị điện giật sùi bọt mép. Từ đó tôi không thấy nó cắn dây điện nữa. Nó không sao, tôi nghĩ nó chỉ bị hơi ngáo ngáo thôi. Nó dạy tôi biết để ý cất các loại dây cáp, tai nghe, dây áo một cách cẩn thận.
Tóm lại, T’challa tình cảm vào buổi sáng, lạnh lùng vào ban đêm và mê nhai các loại dây và bịch nilon.
Bây giờ đến cô bé Shuri, em gái bé bỏng của T’challa. Tụi nó có thể đã là vợ chồng nhưng tôi đã triệt sản cả hai đứa nên giờ chỉ còn là tình anh em. Tụi nó rất yêu thương nhau và khi tôi có việc đi vắng vài ngày thì hai đứa nó chăm sóc tốt cho nhau mà tôi không cần đưa đi gửi ở các khách sạn cho mèo rất tốn kém.
Shuri có bộ lông vàng từ đầu tới đuôi với những vằn màu vàng đậm hơn. Em bé này rất ngoan, gọi dạ bảo vâng, kêu là chạy tới. Nhiều khi tôi nói Hey Siri lại nghe tiếng trả lời ‘meow’ mà Siri không trả lời. Em bé có sở thích nằm trên thành ban công làm tôi thót tim mấy lần. Tôi hay gõ cốc cốc lên cửa sổ, em kêu meo rồi nhảy xuống chạy vào nhà ngay. Em bé rất thích được ôm ấp vuốt ve. Mỗi lần tôi đi toilet bé sẽ nhảy lên đùi tôi ngồi hoặc nằm dưới chân chờ. Em hay thích chui vào chăn nằm giữa hai chân tôi, gác đầu lên một chân và ngủ cùng tôi. Em cũng hay đi tới nằm phịch xuống giường dựa dẫm vào tôi mà tôi không nỡ đi đâu cả. Em Shuri ăn tạp không chừa món gì, mà món em thích nhất là rau. Nhiều khi tôi ngồi nhặt rau mà quay qua quay lại em đã chôm mấy cọng rau chạy mất, ngồi nhai rột rột như con thỏ. Nên khi tôi mang một bó hoa về thì hai anh em nhà nó sẽ chạy tới, một con nhai lá, một con nhai giấy gói nilon.
Shuri biết cách giao tiếp, mỗi khi nó đói, nó sẽ tới nhai ngón tay của tôi cho đến khi nào tôi cho nó ăn. Mỗi khi tôi buồn nó sẽ đến bên cạnh gác đầu lên bụng tôi và làm tôi vui lên ngay lập tức.Và nó còn hay khoe tôi những chiến lợi phẩm của nó như là con gián đã bị cắn sứt cánh, hay con thằn lằn đã bị đứt hết đuôi và chân tay. Nhưng người nó sẽ đi tìm đầu tiên sau khi thức dậy là con T’challa chứ không phải tôi. Rốt cuộc thì tôi cũng chỉ là một con sen phục vụ cho tụi nó thôi.

Tôi không dám tưởng tượng cuộc đời mình sẽ ra sao nếu không có hai anh em nhà nó. Tôi yêu tụi nó như con và cố gắng cho tụi nó ăn những món ngon nhất, đi khám ở phòng khám tốt nhất có thể, và mua đồ chơi cho tụi nó dù tụi nó không thèm chơi, chỉ thích chui vô mấy cái hộp carton bị tụi nó cắn nham nhở. Dù có những lúc bị cào để sẹo đầy người và phải dọn cát cho tụi nó, nhưng tụi nó mang lại cho tôi sự bình yên, an ủi, và tiếng cười mỗi ngày. Và chúng còn dạy tôi cách tận hưởng những niềm hạnh phúc đơn giản mỗi ngày bằng cách tập trung vào thời điểm hiện tại và tập những động tác yoga mỗi ngày để cơ thể dẻo dai thon thả như tụi nó.
Be present and love cats!