Chúng ta là những con người được sinh ra trong một thế giới thật đẹp đẽ, nhưng cũng thật tồi tệ. Không biết có ai còn nhớ, khi còn bé chúng ta đã sống như thế nào hay không? Một lũ nhóc con chưa biết gì về cuộc đời, chẳng mấy mặn mà đến những thứ quá cao siêu không tài nào hiểu được, sống một quãng đời không vướng bận điều gì, cho đến khi thế giới gắn lên người chúng ta – những đứa trẻ con – thứ định kiến mà họ tạo ra.
“Con gái cho ra con gái, váy màu hồng, nơ màu đỏ, đi đứng nhẹ nhàng, ngồi xuống khép nép, rửa chén, quét nhà, bánh trà cho khách. Da trắng, tóc dài, thướt tha, điệu đà, yếu đuối”.
“Con trai cho ra con trai, áo màu xanh, quần màu xám, đi đứng mạnh bạo, ăn nói ngang tàng, học cao, hiểu rộng, nhiều tiền, gánh vác. Da nâu, tóc ngắn, nam tính, mạnh mẽ, không biết buồn rầu”.
Họ mặc sức trang trí những đứa trẻ như những con búp bê, dù chúng có cố vẫy vùng để thoát ra khỏi mớ hỗn độn đang cố ngăn chúng được là chính mình. Thất bại.
Và từ những chuẩn mực ngoại hình vô lý “quá béo, quá gầy, quá cao, quá thấp”, họ còn bắt nạt chúng ta bằng những nỗi đau sâu kín nhất “có ba mẹ li hôn, có dấu hiệu đồng tính, có bệnh di truyền trong máu”, thế thì, “phải đào thải những thứ xấu xí này ra khỏi cộng đồng chứ nhỉ?”. Thật kinh khủng khi tôi phải chứng kiến những người xung quanh mình chịu đựng những điều như thế.

Thay vì là một phiên bản riêng biệt độc nhất, tôi cũng như bạn bè mình phải học cách khoác lên mình lớp vỏ bọc hoàn hảo mà xã hội yêu cầu để họ đừng bỏ rơi chúng tôi. Có một chút mỡ thừa thì tôi nên chui rúc trong nhà đi, có một chút mụn thì tôi nên thấy mặc cảm đi, có một chút thô kệch trên đường nét gương mặt thì tôi nên sống cô độc cả đời đi vì có ai mà dám thương. Thế giới khắc nghiệt quá, thế giới này cứ đánh giá tôi mãi thôi, mãi mãi tôi không làm hài lòng được họ, thật mệt mỏi.
Có một dạo tôi muốn từ bỏ mọi thứ. Tôi ghét bản thân mình đến mức tự bắt nạt nó trong nhiều năm liền, đến mức mà chẳng còn tin lời ai nói yêu tôi hay dù chỉ là một câu khen ngợi. Lúc tôi cầm trong tay lọ thuốc hay lúc tôi đứng trên cái ban công lộng gió, tôi đều nghĩ rằng mình thật là một nỗi ô nhục, và sau cùng tôi thừa nhận tôi cũng thất vọng về cách thế giới đối xử với những đứa trẻ con như tôi quá.
Không ai cứu được bản thân ngoài bản thân, đó là lúc tôi trèo xuống khỏi cái ban công và quyết định tự giáo dục lại lối tư duy của mình. Có lẽ sẽ chẳng bao giờ tôi thay đổi được thế giới và những định kiến của họ, nhưng tôi chắc chắn một điều rằng tôi thay đổi được tình yêu của mình dành cho chính con người mình. Tại sao lại để thế giới này thuyết phục rằng chúng ta xấu xí khi việc chúng ta được sinh ra đã là cả một sự xinh đẹp rồi?