Không phải tình yêu nào cũng đẹp, nhưng ít nhất, đối với những người bạn đời đã, đang và có thể sẽ tiếp tục đồng hành cùng nhau trong tương lai. Tình yêu là thước phim chân thật nhất, ấm áp nhất do chính bản thân họ đóng và đạo diễn, hơn hẳn những bộ phim tình cảm thường chiếu trên tivi. Cuộc đời tôi có lẽ vẫn chưa đủ dài để tự viết nên một thước phim tình yêu cho riêng mình, nhưng tôi rất may mắn vì được làm một phần quan trọng trong một câu chuyện tình yêu khác, rất giản dị nhưng cũng rất sâu đậm.
Để tôi kể cho mọi người về một “đôi vợ chồng già”, ba mẹ tôi.
Năm 17 tuổi, lúc mới biết chuyện yêu đương, tôi có hỏi ba mẹ hồi đó hai người gặp nhau như thế nào. Nghe mẹ kể, ban đầu tui sốc kinh khủng, vì mẹ bảo ba mẹ biết nhau do có “cùng người thân trong gia đình” !!! Nguyên do là gia đình mẹ có một người dì, mà ba lại là họ hàng nhà chồng của người dì đó. Làm hết hồn.
Quanh đi quẩn lại thế nào mà cả hai người lại học cùng một trường đại học. Vậy là đôi gà bông yêu nhau từ đó. Ba kể hồi xưa làm gì có rạp phim hay trung tâm thương mại như bây giờ, mỗi lần hẹn hò, ba hay chở mẹ đi khắp cả Sài Gòn và các vùng lân cận, ăn vỉa hè, uống cà phê bệt, mẹ đã nuôi ba tui từ một người gầy nhom dần trở nên tròn trĩnh. Mà lúc đấy cũng chưa có điện thoại hiện đại, nên mỗi ngày trừ khi học trên trường, lúc muốn gặp mẹ, ba phải chạy một đoạn thật xa từ chợ Nancy lên Phú Nhuận. Ba còn kể, lúc trước hay đưa mẹ đi phượt Vũng Tàu. Không biết hai người đi kiểu gì mà lại bị chó rượt, ba phóng xe nhanh quá vấp phải ổ gà, té xe. Ba bảo lúc ngồi dậy, xe thì còn đó nhưng lại không thấy mẹ đâu, hoảng hốt nhìn về phía xa thì thấy mẹ đang vùi đầu vào ụ cát. Thế là từ đó đến giờ, mặc dù nhà tôi có nuôi một chú chó nhỏ, mẹ tôi vẫn luôn ghét chó.
Hai người cùng nhau vượt qua thời sinh viên rồi cùng nhau đi làm. Dần dần tích góp được một ít, ba mẹ quyết định mở một tiệm nhỏ kinh doanh gas. Mẹ tôi rất kỹ tính nên mọi thứ đều rất sạch sẽ, ngăn nắp, còn ba lại biết làm nhiều chuyện lặt vặt như sửa gas, sửa bếp nên việc kinh doanh nhỏ của ba mẹ cũng rất ổn định. Mỗi ngày, ba mẹ đến công ty làm việc, tối về lại đến cửa hàng gas để kiểm tra tình hình buôn bán. Dần dần, ba tìm được một công việc tốt hơn, mẹ cũng quyết định dành nhiều thời gian hơn cho gia đình nên tiệm gas đã được sang lại cho một người chú, em của ba.
Rồi ba mẹ kết hôn. Mẹ nói, hôm kết hôn nhìn mẹ tươi cười thế chứ chả nhận ra được ai trừ ông chồng đang đứng kế bên. Vì mẹ bị cận khá nặng, mà khi kết hôn thì phải tháo kính ra để chụp hình, nên toàn bộ buổi lễ mẹ chẳng nhìn thấy gì, phải dựa vào ba “mách nước” mẹ mới biết người đứng trước mặt mình là ai mà chào hỏi. Kết hôn xong, phải mất tận 5 năm mẹ mới chịu cho tôi ra đời. Ban đầu tôi còn trách mẹ tại sao không cho tôi một đứa em, nhưng nghe ba nói lúc ấy sức khỏe mẹ yếu lắm, còn sẩy thai mấy lần cơ, nên dù rất muốn có em, tôi cũng không dám nói với mẹ nữa.
Tôi còn nhớ có lần lúc tầm 10 tuổi, tôi chứng kiến ba mẹ cãi nhau, mà ba tôi lại rất nóng tính nên có hơi ầm ĩ một chút. Giai đoạn đó trong lớp có vài đứa bạn kể nhau nghe về chuyện ba mẹ ly dị, nên tôi nghĩ chuyện này rất nghiêm trọng. Ba mẹ không nói chuyện với nhau làm tôi sợ lắm, cứ chạy qua chạy lại năn nỉ hai người làm hòa. Tối hôm đó, lúc ăn cơm xong, tôi thấy ba khều mẹ, cô bé 10 tuổi vui lắm luôn!
Hồi còn nhỏ, tôi hay nói với bạn bè là mỗi lần cãi nhau, tôi và ba mẹ sẽ là hai chiến tuyến khác nhau, ba chẳng bao giờ bênh tôi mà chỉ toàn bênh mỗi mẹ thôi. Bây giờ nghĩ lại, tôi cảm thấy nên vui và tự hào vì điều đó, vì ba thương mẹ mà! Mẹ hay mắng tôi, bảo tôi để đồ lộn xộn, lúc đấy ba cười khoái chí lắm. Sau đó mẹ mắng sang cả ba, bảo cha nào con nấy. Chắc đấy là một trong những lúc hiếm hoi hai cha con tôi cùng chiến tuyến, nhưng chẳng ai dám nói câu nào. Một chiến tuyến thua cuộc…
Tôi lớn dần, đi du học, cũng không còn được gặp ba mẹ thường xuyên, chứng kiến tình yêu của hai người lớn tuổi nữa. Ở nhà chỉ còn có mỗi một đôi vợ chồng già thỉnh thoảng lại dắt nhau đi du lịch khắp nơi. Đôi khi tôi gọi về, ba đang ở biển với mẹ, bảo: “Mày về nhanh nhanh chứ má mày nhớ mày, bả khóc hoài, tao dỗ hoài, mệt quá”. Tạm xa ba mẹ một khoảng thời gian, thế mà ba mẹ lại hồi xuân rồi. Đến hôm tôi về nước, thấy ba mẹ hai người mắt ai cũng rơm rớm, tóc dường như đã bạc thêm một chút, tôi chợt chạnh lòng. Tương lai còn rất dài, ba mẹ đã đồng hành cùng nhau gần cả nửa đời, còn nửa đời sau này, tôi sẽ tiếp tục đồng hành cùng ba mẹ, sẽ là người chứng kiến và ghi nhớ tình yêu của ba mẹ.
Gia đình tôi không thường nói yêu nhau, cũng không có những câu nói sến sẩm, thậm chí đôi khi còn có hơi “cục súc”, nhưng mà trong lòng mỗi người đều biết tụi tôi rất thương nhau. Chuyện tình yêu của ba mẹ tôi giản dị đến thế, đẹp đến thế thì phải được ghi lại, để sau này khi đầu bạc răng long, khi ba mẹ đã già đến mức không còn nhớ được nhiều thứ nữa, tôi sẽ cho ba mẹ xem để nhớ về tôi, về tình yêu của chính mình.