Ốc, món ăn không xa lạ với người Việt Nam. Với nhiều người Việt, ăn ốc là cả một văn hóa. Đất nước sở hữu đường bờ biển dài nên cũng không thiếu các loại hải sản đa dạng, hấp dẫn. Vậy mà, món ăn được đưa vào thành ngữ từ xưa “nhạt như nước ốc” vẫn luôn có vị trí hết sức đặc biệt trong nền ẩm thực địa phương.

Dọc chiều dài đất nước, dù trên núi, đồng bằng hay miền duyên hải, vô số loại ốc được bắt và chế biến mỗi ngày. “Ốc” gần gũi đến mức trở thành từ ngữ chung để chỉ các loại nhuyễn thể, nước mặn hay nước ngọt, có vỏ cứng như nghêu, sò, ốc; thân mềm như mực, hải sâm, sá sùng hay giáp xác như tôm, cua, ghẹ.
Quán “Ốc Nóng” không xa lạ với người Hà Nội, Hải Phòng. Biển hiệu “Ốc Hút” nhan nhản trên các đường phố Đà Nẵng. Sò, tôm, mực luôn chiếm 1 phần riêng trong thực đơn bất kì quán hải sản nào từ Phú Quốc đến Quy Nhơn. Tuy nhiên, dường như không có ở đâu mà “Ốc” lại đa dạng, phổ biến từ chủng loại đến cách chế biến như ở Sài Gòn. Từ quán cóc nơi chân cầu thang chung cư cũ, vỉa hè sân hẻm không tên, đến quán bình dân, máy lạnh với mỗi chữ Ốc và tên riêng như Oanh, Đào, Như, v.v. hay nhà hàng sang trọng, các nhóm bạn, đồng nghiệp, gia đình đều có thể dễ dàng tìm được quán ốc phù hợp với mình.
Ăn ốc hội tụ tất cả yếu tố cần và đủ cho một buổi gặp gỡ thoải mái. Còn cách mở đầu câu chuyện nào hoàn hảo hơn là gỡ con ốc, ăn kèm miếng bánh mì quệt nước sốt sệt đặc trưng, rồi hớp ngụm bia lạnh? Lời chia sẻ chân thành, cởi mở cũng từ đó chậm rãi tuôn ra theo nhịp nhẩn nha ăn ốc. Hội chị em, vốn được cho là có đam mê ăn vặt và tám chuyện, đặc biệt tìm thấy sự kết hợp tuyệt vời ở ốc, từng miếng nhỏ vừa miệng, dai dai, sần sật, có thể ăn cả buổi mà không quá lo lắng chuyện tăng cân.

Với sự đa dạng của ốc ở thành phố, hẹn đi ăn ốc, vì vậy, cũng trở nên thật phổ biến với hội chị em Sài Gòn, và thường hứa hẹn nhiều hơn một bữa ăn. Quán ốc, không ồn ào đậm đặc khói thuốc như quán nhậu thông thường cũng tạo ra không gian đặc biệt an toàn và thoải mái cho các bạn nữ chia sẻ cốc bia lạnh. Không cần nói ra, mọi người đều ngầm chuẩn bị cho một buổi tâm sự hào sảng, không câu nệ như cái cách ăn ốc bằng tay thật thoải mái, và thường kéo dài từ sau giờ làm cho đến tận đêm khuya. Những tâm sự buồn dường như đỡ thổn thức hơn khi tâm trí có thời gian dừng chậm rãi suy tư theo nhịp gỡ ốc. Những câu chuyện vui thì rộn ràng hơn với tiếng vỏ ốc va chạm lách cách khi chất cao dần và tiếng dzô dzô quen thuộc. Hẹn ăn ốc, vì vậy, không còn đơn thuần là bữa ăn mà là cả nét văn hoá rất đặc trưng mà các hội chị em đều rất nhớ khi xa Sài Gòn.